Con người thường làm chuyện rất ngược ngạo.
Thí dụ như lúc còn nhỏ thì mình muốn thành người lớn. Khi lớn
tuổi và về già lại thèm trở về tuổi thơ.
Hồi nhỏ nhóm con gái tụi tôi hay thích chơi trò mẹ con .Tôi nhớ
như in mấy đứa rủ nhau ra sau vườn , trải chiếc chiếu dưới gốc cây dừa và tập
làm nhà, nấu ăn và làm người lớn.
Tóc cụt ngủn ( Ba tôi cắt tóc húi cua như mấy anh trai cho tôi )
cho nên tôi lấy khăn đội đầu của má, (Có khi cái khăn tắm) lấy thun cột một
đầu túm lại và đội lên đầu. Chiều dài cái khăn là mớ tóc xỏa dài tha thướt.
Cứ tưởng tượng đi niềm ước mơ con gái. Tôi vuốt chiều dài khăn rồi lấy lược
chảy trân trọng, nâng niu như má tôi chải mái tóc của mình. Điệu đà hơn, mượn
nhờ cái kẹp của chị Bé tôi kẹp nửa phần cái khăn, tưởng tượng như tóc kẹp xệ
của mấy cô con gái nhà giàu. Khi chơi trò mẹ con được làm má, tôi búi cái
khăn như má búi tóc để làm người lớn.
Mấy đứa chia phiên nhau để được làm má. Làm má được quyền sai
con làm cái này, cái nọ. Được đi chợ và được bồng con cho con bú.
Ui chao cái thuở thơ ngây thật nhiều tưởng tượng.Nhà quê làm gì
có búp bê để làm baby. Chúng tôi lấy cái gối nhỏ, quấn ngoài cái khăn để làm
con. Cũng ôm con rồi giả bộ kéo áo lên đưa con vào cho bú. Cũng "Bú no!
Má thương em nghen!. " hay" Giỏi nghen! Bú no, má còn đi chợ
"
Lấy một cái khăn dài, dùng dây cột hai đầu cái khăn
|
làm võng.
Cột võng giữa nhánh ổi và nhánh mận sau vườn. Khe khẻ đặt em bé xuống. Đong
đưa võng và ru cho em bé ngủ. Xong lấy cái nón lá đội đầu ỏng ẹo la to:- Tám ơi! con chừng em cho má đi chợ nghe con!.
Con Tám dạ lên một tiếng thật to rồi đưa tay lắc võng. Có lúc
lắc mạnh quá văng em bé ra ngoài cái bịch. Có bửa tuột dây cột, võng sút ra,
em bé rớt xuống đất nằm một đống.
Đi vòng vòng lượm mớ lá ổi, lá chùm ruột, lá mận rồi trở
vào. Con Tám, con Thơ la lớn:
-Má đi chợ dìa rồi nè.
Thế là lấy ra cho mỗi đứa ít lá. Tụi nó làm bộ ăn rồi khen
"Bánh má mua ngon quá, ngon quá."
Rồi mấy đứa làm bộ vô bếp nấu ăn.
Thỉnh thoảng con Tám chạy lên đu đưa võng. Nó nói "Em còn
ngủ say lắm má ơi! "
Bếp là 3 cục gạch bị bể châu lại. Nồi niêu là mấy miếng miễng
sành. Thức ăn là lá mận, lá ổi, lá khế vv. Thịt là mấy cục sạn lượm trong
vườn.
Nấu ăn xong cũng làm bộ ngồi ăn, hít hà khen ngon. Vui lắm.
Có lẽ đứa con gái nào bản năng cũng muốn làm mẹ nên những trò
chơi luôn có sự chăm sóc, yêu thương của một người má giỏi giang. Không phải
chỉ ở VN và những con bé nhà quê mới có những ước mơ như thế. Bên này, bầy
cháu ngoại gái tôi cũng vậy. Có hôm đứa con gái tôi đi ngang phòng Shannie.
Nghe nó gọi. " Má! Má" Con tôi lật đật chạy vào: " Gì đó
con?" Nó bẽn lẽn nói "Con kêu chị Hai. Tụi con đang chơi Má,
con"
Và như thế, đứa bé gái vào đời với bản năng làm mẹ. Một bà mẹ
tần tảo, quán xuyến và hết lòng vì gia đình, con cái.
Tôi đã vượt qua cái trò chơi trẻ con và biến nó thành sự thật.
Không còn làm bộ đi chợ, nấu ăn mà bôn ba vì miếng cơm manh áo. Không còn cột
cái võng giữa hai nhánh cây mà cái võng đó đã cột vào đời, vào cánh tay để ôm
con và chăm sóc chúng trưởng thành.
Bây giờ con cái đã thành nhân. Mỗi đứa đi mỗi nơi, ngồi nhìn lại
quá khứ lại ước ao trở về tuổi nhỏ vô tư. Xem tiếp Phần 2
|
Saturday, January 31, 2015
Bút Ký: THỞ VỀ TUỔI THƠ (1) - Nguyễn Thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment