Sunday, July 27, 2014
Saturday, July 19, 2014
Hồi Ký: ĐƯỜNG XƯA - Nhỏ Long Thành
Con đường đất đỏ ngày ngày chúng
tôi đến trường ngày mưa thì lầy lội bùn đỏ lem khắp người ngày nắng thì bụi đỏ. Ấy vậy mà con đường đã mang biết bao là kỷ niệm của bọn học trò chúng tôi. Hồi đó cứ
mỗi đứa một chiếc
xe đạp thong thả mà đến trường. Sáng sáng từng đám con trai con gái con trai áo
trắng quần xanh con gái áo dài quần đen hay trắng. Lâu lâu chiếc xe đạp buồn buồn lại sút sên con gái méo mặt tay dính đầy dầu nhớt thỉnh thoảng
có một anh con trai thương tình dừng lại gắn dùm. Mà chưa kể sên xe lại
cắn rách mấy cái lai quần làm con gái rầu rỉ.
Từ nhà mình đến trường thì khá xa, đi qua làng mình thì tới một nghĩa
trang dọc theo đường buổi trưa trời nóng chang chang đi ngang đó giống như đi
qua xa mạc lại có ngôi mộ Đen mà người ta đồn là ngày xưa có hai cô trinh nữ
phải cầm đèn ngồi trong đó để giữ mộ vậy là khi đi học về trễ trời chạng vạng
là đạp xe chạy trối chết cho qua nhanh chỗ đó.
Nhưng mà qua khỏi Phước Thiền thì rất ư là thích đồng lúa
xanh sát bên đường đi, hàng dừa che nắng cho bọn mình những ao sen hồng đến
mùa cứ đua nhau mà nở.
Còn nữa bọn con trai cùng đi học trên đường rất ư là phá. Cứ
có một nữ sinh đi học một mình chạy đằng trước thì cứ y như rằng thế nào các
anh sẽ chạy sát theo sau rì rào cười to nhỏ làm con gái cuống lên co gò mà
đạp. Vậy đó hồi đó mình chưa
Nhạc minh họa
|
quen anh vì anh học khác lớp mà cũng ở khác xã
cứ lùi lũi chạy đằng sau hoài nhờ lần xe sút sên mà làm quen được. Có một lần khi đã vào đại học mình nhận
được một bức thư nhỏ anh gửi hỏi thăm vài câu. Mình thấy vui vui vài câu gửi
lại. Cứ như thế rồi có một hôm đó là ngày chủ nhật không hẹn trước mình đến
ký túc xá tìm anh cũng may anh vừa đi ra. Anh dắt mình lên tháp chuông trường
anh. Bầu trời hôm ấy thật xanh đàn chim bồ câu chôc chốc bay lên lại xà
xuống. Lần đầu tiên mình được ngắm thành phố từ trên cao lòng cảm thấy thật
vui. Thỉnh thoãng anh ghé ký túc xá thăm mình. Chúng mình cùng đi xe đạp về
nhà vào cuối tuần đoạn đường từ Nhơn Trạch về nhà cứ lên dốc lại xuống dốc
cũng may là khung cảnh hai bên thật là đẹp những bờ ruộng uốn quanh theo dòng
sông những ngọn đồi xanh mướt bóng tre. Mình cũng không hiểu sao hồi đó còm
nhom như vây mà có thể đi xe đạp đoạn đường xa như thế. Mình cũng có đến thăm
nhà anh. Những khu vườn xanh mát, bờ sông gió chiều mát rượi. Có những kỷ
niệm đẹp mà mình còn nhớ mãi ở cái thuở học trò dễ thương đó nhưng dòng đời
đã đẩy mình và anh theo một hướng khác mỗi người có một cuộc đời khác.
Không hẹn mà tình cờ gặp anh sau bao năm. Anh vẩn dáng vẻ
thư sinh như ngày xưa. Cái giọng hiền hiền kể lại câu chuyện cuộc đời. Chiều
hôm ấy trời mưa như trút. Mấy cánh phượng tả tơi trôi theo dòng nước mưa. Mình
thấy chạnh lòng thương thương những bông hoa đỏ theo chúng mình một thời đi
học. Có ai hỏi mình thích loài hoa nào nhất đó là hoa phượng. Mình thương
những chiếc lá phượng mơ màng bên cửa lớp những hoa khô ép hình cánh bướm
trong trang lưu bút. Mình mừng vì anh vẫn còn nhớ thời gian ấy ngắn ngủi
nhưng thật đẹp.
Có những kỷ niệm ngày xưa để nhớ về cũng là hạnh phúc phải
không các bạn. Mình nhớ tất cả thầy cô bè bạn những ngày hồn nhiên dưới mái
trường mỗi ngày mỗi ngày là một chuỗi yêu thương...
|
ĐƯỜNG XƯA - Nhạc: Quốc Dũng - Trình bày: TẤN PHƯỚC
Friday, July 18, 2014
Bút ký: VỞ KỊCH VUI - Nguyễn thị Thêm
Thế là thời gian qua cái vèo, ngày hội ngộ trường Trung học Long
thành đã trôi qua. Các thầy, cô, học trò tan hàng ai về nhà nấy. Niềm vui vẫn
còn đọng lại trong lòng mọi người mãi không bao giờ hết.
-
Cô ơi! Vui quá là vui.
Hương
gọi cho tui với giọng khàn khàn tắt tiếng.
-Bộ
nói, cười dữ lắm sao mà bây giờ tịt ngòi nổ rồi cô nương.
Hương
cười trong máy và nói em bị cảm cô ơi.
Lại
chuông điện thoại reo và bên kia đầu đây là cô Hoa:
-Tí
chuột hả? Tí quậy nè.
-Gì
đó Quậy. Quậy đục nước luôn hả?
-Trời
ơi! Vui hổng chỗ chê . Cười quá trời luôn Chuột ơi.
-Biết
rồi! Quậy là xếp sòng mà.
-Phải
chi có Tí Chuột. Mà xếp sòng quậy kỳ này là Tí Quẹt và Tí Tà Giáo.
Thế
là cô Hoa thao thao vừa kể vừa cười diễn tiến kịch vui. Thì ra kỳ này Phương
lên sân khấu diễn kịch và tự biên chọc cười Em tui rất có duyên . Nơi
nào Phương xuất hiện là nơi đó có tiếng cười hả hê. Cười như được tung ra hết
mọi e dè mắc cở. Dường như trời ban cho em cái duyên ngầm hèn gì em rễ Ngũ
Trần có chết cũng lết theo cua em. Tôi hay chọc đùa:
-Ê
! Hai vợ chồng mi sao đem chuyện ngủ trần hay ngủ mặc áo ra trình làng vậy?
-
Hồi nào hả chị?
-
Chứ cái địa chỉ Email hổng phải là ngủ trần 2 đứa át giường mail . com hay
sao?
|
Em
cười hăng hắc nói chị hay chọc em. Ngũ mắng vốn tui:
-
Chị ơ! Phượng ăn hiếp em hoài hà.
Tui
chưa kịp lên tiếng thì cô em đã nói vọng vào:
-Chị
đừng tin ổng. Em có ăn hơn ổng chứ em có hiếp ổng hồi nào đâu.
Đó
. Phượng là vậy đó. Niềm vui em bất tận không bao giờ tắt hay ngưng nghỉ.
Nhưng
có lẽ kỳ này chơi nổi nhất là Nam và người cười nhiều nhất là Châu (vợ Nam.)
Khi
giao vai diễn này cho Nam tui tưởng em sẽ từ chối nhưng rất nhiệt tình em
nhận lời và chủ ý dành cho vợ một sự ngạc nhiên.
-
Bí mật nghen cô. Đừng lộ ra cho vợ em biết. Em muốn bả cười thật vui hôm đó.
Và
Nam đã thành công khi đem tiếng cười thật sảng khoái cho mọi người trong hội
trường. Nhất là Châu, em ngớ ra khi phát hiện cái thằng nhỏ cầm bình sửa bú
lại là chồng mình. Em cười , chưa bao giờ được cười hả hê như vậy phải không
Châu. Đó là món quà Nam ưu ái tặng cho em. Cho người vợ dịu hiền, chịu
thương, chịu khó.
Cô
Hoa với áo bà ba và khăn vắt vai chính hiệu Nam kỳ thứ thiệt. Hương thì chơi
model mặc váy mà mang giày thể thao. Theo dự kiến em sẽ mặc đồ thể thao theo
fans ái mộ Worldcup. Nhưng đột xuất áo khoác bị mất nên đành phục trang lạ
một chút cho vui.
Cô
Thảo rất chân tình trong câu chuyện về những ngày ở Ngô Gia Trang. Loan Huỳnh
và Kim Ên chọc thầy Minh hay rình rất tự nhiên và vui.
Trong
vở kịch này mỗi người biết vai diễn của mình và tự do phát huy năng khiếu
tếu. Tất cả những gì các diễn viên muốn chia sẻ đều đã được trình làng với
những mẫu đối thoại rất tự nhiên và đã được mọi người thích thú.
Có
những món quà thật đơn sơ nhưng được gói ghém bằng tất cả tâm tư và
tình thương mến. Món quà đó thật đáng gìn giữ và thương yêu,
Vở
kịch chẳng có gì là hay nhưng là món quà nhỏ tâm tư của nhóm nhà Tí gửi cho
cả trường.
Chúc vui và chúc sức khỏe tất cả các diễn viên. Nhất là anh
chàng Nam chịu chơi và rất dễ thương.
|
Sunday, July 13, 2014
Saturday, July 12, 2014
BÀI THƠ VIẾT TRONG TRẬN ĐẤU ĐỨC GẶP BATÂY - Thêm
Hôm nay World Cup vào semifinals. Đội Đức gặp đội Brazil.
Ba
tôi ngày xưa rất ái mộ đội Đức. Ông đã dành cho đội Đức nhiều cảm tình
và là một fans trung thành đội này. Tôi ngồi xem và nhớ ba tôi nhiều
lắm. Nhớ ông những lần say sưa giải thích những lối chơi, những cách sắp
xếp đội hình và những hay dở trong những pha sút bóng.
Hình ảnh Ba tôi lung linh trong mắt tôi, nụ cười hiền hậu của ông, giọng nói chậm và chắc mỗi lần trò chuyện.
Tôi lấy cuốn sổ tay và theo dõi trận đấu cùng với ông. Như Ba tôi ngồi bên con gái và cùng suýt xoa, cùng la lên cùng thất vọng.
Ba
ơi! Bài thơ con viết theo từng trái banh tung lưới để kính gửi đến Ba. Ở
nơi nào đó Ba hãy nhận và chờ đợi ngày đội Đức chiến thắng trong vinh
quang.
Con gái của Ba.
Nguyễn thị Thêm.
Ba ơi!
Chiều nay đội Đức
vào bán kết
Một trận thư hùng với
Brazil,
Trái banh phạt góc
ghi bàn thắng,
15 phút mở đầu thật
tuyệt chiêu.
Phút thứ 22 thêm
bàn thắng,
Lừa lách tài tình Đức
tấn công,
Một pha kết hợp vô
cùng đẹp
Banh xé không gian
phá khung thành.
Ba ơi! quả nữa vào
tung lưới,
Phút thứ 24 thật bất
ngờ,
Phút thứ 25 thêm một
trái
Brazil chới với
tưởng nằm mơ.
Nhìn lên màn ảnh
con thương quá,
Khán giả Brazil khóc
đó Ba,
Mới nửa hiệp đầu ôm
4 trái
Có còn chi nữa để gở
hòa.
Ối trời! phút 29 lại
tấn công,
Một quả tung hê lưới
trống không,
5-0 Đức thắng vào
hiệp một.
Giải lao Brazil nát cỏi
lòng.
Hiệp hai đội nhà
quyết ra tay
Những cú lừa banh
thật quá hay
|
Áp đảo khung thành
xe tăng Đức
Thủ môn chụp đẹp quả
thiệt tài.
Tỉ số 6-0 thật bất ngờ
Vượt hàng phòng thủ
đứng thẩn thờ
Tung lưới Brazil
phút 69
Biết phải làm sao gở
bây giờ
Thương quá, một em
nhỏ khóc òa,
Niềm tin thắng
lợi đã bay xa
Ô kìa! tung lưới
phút 78
7 quả thảm thương
cho đội nhà.
Vào phút 90 gở một
trái,
Cám ơn khán giả khắp
bốn phương,
Tiếng còi tan trận
trong nước mắt,
Oscar gục
xuống lệ tràn tuôn.
Ba ơi! trận đấu đã
xong rồi.
Con dứt bài thơ sau
tiếng còi,
Tặng Ba ở cỏi vô
thường ấy.
Nhớ Ba nước mắt con
cũng rơi.
Nguyễn thị Thêm.
07/08/14 sau trận Germany và
Brazil
|
Subscribe to:
Posts (Atom)