Chị Email
gửi cho tôi cái hình này và ghi chú:”Dụng cụ chiến tranh”
Nhìn cái ống thụt , chùm
cò ke và lời ghi chú của chị, tôi cứ nhớ lại và cười. Chị lớn hơn tôi vài tuổi,
cùng ở chung xóm và chơi thân với
nhau. Má tôi với má chị là bạn thân từ thuở thiếu thời, nên tôi hay tới nhà
chị chơi, đôi khi ở lại ăn cơm. Còn chị lúc nào cũng che chở coi tôi như một
đứa em. Tôi nhớ ngay ngày xưa chị là dân quậy có hạng trong xóm. Chị quậy đâu
từ hồi còn nhỏ xíu. Bởi lẽ nhà chị toàn là đực rựa. Chị là hoa lạc giữa rừng
gươm. Thét rồi hoa cũng có gai và chị quậy chẳng thua gì mấy ông anh trời đánh trong nhà chị.
-“Ba
má tao mê con gái lắm, cụ thể là để tao phụ má đi chợ, giặc đồ và nấu cám
heo”. Chị nói như vậy và cười cười chỉ đống quần áo hôi rình của mấy ông anh.
Hồi
nhỏ, không hiểu sao hai ông bà lại bắt chị ăn mặc y như con trai.
Chị bị húi cua, mặc quần sọt, áo sơ mi. Đến khi chị biết và thèm làm
con gái thì ông già mới chịu hớt tóc
bum bê cho chị. Mà cái số chị cũng tức cười. Vừa để được tóc hơi dài ra vẽ
con gái thì đầu chị có chí.Thế là ba má chị cương quyết bắt chị cạo trọc đầu
để diệt chí.
Chị
kể hôm ấy chị khóc bu lu bù loa, vùng vằng không chịu. Má chị phải hứa cho chị
đi ra chợ quận một chuyến, còn ông anh cả thì hứa cho chị cây viết có gắn cái
ngòi mới tinh. Ông già chị cầm cái tông đơ nhìn chị mặt nghiêm thấy sợ. Từng
lọn tóc rớt xuống đất tiếc ơi là tiếc,
chị rủa thầm mấy con chí mắc dịch, hại chị tiêu tùng một mái tóc xanh, dài vừa
đủ nắm lại để cột dây thun.
Chị
làm trưởng lớp và thường được cô giáo cho lên hô chào cờ và bắt giọng hát quốc
ca. Hôm ấy tới phiên lớp chị chào cờ, chị bước lên phía trước đầy tự tin. Hai
cái thằng kéo cờ nhìn chị cười rũ rượi.Chị quay mặt lại lườm tụi nó, và nhìn
xuống dưới. Không chỉ mấy đứa học trò cười
mà cả mấy thầy cô cũng cố nén tiếng cười bật ra ngoài.
Chị
đứng thật nghiêm. Dõng dạc hô lớn:
-Nghỉ,
Nghiêm, Chào cờ…Chào. Này công dân
ơi….
Ở
dưới có tiếng cười xen lẫn tiếng hát quốc ca.
Mà
chị tức cười thiệt, không giống ai,cái đầu trọc lóc, mặc đồ con trai quần sọt,
áo sơ mi. Úi trời ơi! chị là cái gì đây. Không trai, không gái, không phải thầy
chùa.
Vào
lớp, chị nhìn mấy đứa một lượt bằng hai con mắt đầy thách thức, nhưng tới giờ
ra chơi, cả bọn con trai lêu lêu chọc chị.Chị rượt tụi nó chạy vòng vòng
quanh sân trường. Cả tuần tụi nó cứ thấy chị đi ngang là hùa nhau hát.:
Cái
đầu trọc lóc như cái bình vội.
Mẹ
ngồi mẹ ỉa, mẹ bôi lên đầu.
Lốc
cốc gỏ đầu cái boong.
Hỏi
sư trọc lóc là con hay thằng.
Chị
ức lắm và vũ khí chiến đấu xuất hiện:” Cái Ống thụt”.
Ở
nhà quê thì dễ thôi, cưa hai mắt trúc, một cây đủa tre thì có thể làm một cái
ống thụt dã chiến. cò ke thì đầy ngoài rừng hoang gần nhà. Chị cầm cái ống thụt
nhìn tôi cười hả hê. Ngày mai tụi thằng Vấn biết tay tao.
Có nhìn chị cái đầu
trọc lóc, bận đồ con trai cầm ống thụt rượt theo tụi nó bắn bốp bốp mới thấy
tức cười.
|
Đâu phải bắn là mau và dễ đâu. Trái cò ke phải đưa vào lỗ ống và trở
cán ống thụt đập cho nó lọt hẳn vào trong. Xong mới đút đầu đủa vào thụt mạnh.
Không khí bị sức ép sẽ tống trái cò ke ra ngoài. Đôi khi trúng cũng đau lắm
nhưng nhóm quỷ học trò nhà quê, mấy cái đau đó chẳng nhằm nhò gì. Trái cò ke
mà thụt hết thì vò giấy làm đạn cũng bắn được như thường. Nhưng nó không mạnh
và nổ lớn như trái cò ke, nó kêu phịt phịt.
Có một lần chị mãi
rượt chơi để thụt, chẳng để ý xung quanh, thụt thế nào trúng ngay ông thầy
giáo già đang cởi xe đạp trờ tới. Ổng
giựt cái ống thụt cốc lên đầu chị mấy cái. Chị nhảy tưng tưng, vừa la
vừa vò cái đầu trọc lóc.
Tụi nhóc tì hay vào
rừng hái cò ke để chơi ống thụt, luôn thể hái sim rừng, để ăn. Đứa nào đứa nấy
cái lưỡi tím vắt thấy mà ghê. Mấy đứa len lõi trong rừng chán, rũ nhau đi lượm
củi khô. Mỗi đứa è ạch vác về một bó củi cột lại bằng dây xanh bứt trong rừng.
Đôi khi còn hái được nấm, lượm được trứng chim hay nhổ dây xuân xâm về cho
má. Dây xuân xâm vò xong lọc lấy nước. Khi đặc lại ăn với đường mát lòng mát
ruột. Trẻ con không biết sợ nên cứ rũ nhau vô rừng. Có bửa bị kêu về ăn đòn
sưng cả mông. Vì nghe đâu thỉnh thoảng ông ba mươi cũng hay mò về làng bắt
heo của mấy người trong xóm. Mỗi khi ông ba mươi về, là cả làng được báo động,
lấy nồi, xoong, chảo ra đánh vang cả xóm. Có lần ổng về vào chuồng heo của
ông Chí đầu xóm. Bị cả làng phát hiện, ổng thả lại con heo và chạy vô rừng.
Hôm đó ông Chí làm thịt heo để bán với giá rẽ .
Có một lần chị chơi đánh trận với mấy đứa
con trai. Đụng trân xáp lá cà, chị bị thằng vấn bắt được, đè xuống, lấy cây
súng gỗ dí vào mặt chị hô lớn:
-
Đầu hàng không? Mày không đầu hàng tao bắn.
Và nó kéo cần, bật
sợi dây thun ra. Chị la lên một tiến” Á” hải hùng, máu từ môi tuôn ra đỏ lòm
cả miệng. Thì ra bởi áp sát quá, môi chị bị kẹp vào hai đầu miếng gỗ dập vào
nhau.
Thằng Vấn sợ quá vừa
khóc vừa phân bua. Còn chị ôm cái miệng đầy máu khóc chạy về nhà mét má. Kết
cuộc thằng Vấn bị ông già nó dét cho một trận, còn chị bị cái sẹo ở môi .
Chị là vậy, con gái
nhưng tánh tình con trai. Bậm trợn không thua ai. Chơi kéo co hay chơi rồng rắn
là chị đứng đầu. Má tôi nhìn chị hay nói là mụ bà nắn lộn, chị phải là con
trai mới đúng.
Ba má tôi dọn nhà
đi về quê nội, tôi cũng xa chị từ đó. Ngày tôi đi, chị ra tiển, nắm tay tôi
chị ngân ngấn nước mắt. Bấy giờ chị đã lớn, có thể phụ má chị việc nhà, chị bớt
chơi hoang hơn, ra vẽ thuần thục. Những ngày thơ ấu đã qua rồi, sau này hỏi
thăm, tôi nghe tin chị lớn lên lấy chồng là lính và theo chồng đi xa. Một dịp
tình cờ tôi bắt được tin chị. Chị đã có con và sắp có cháu nội. Nghe tôi nhắc
chuyện xưa, chị cười giòn tan trong phone.
Hôm nay nhận được Email và cái hình ống thụt chị gửi tới. Tôi lại
trở về những ngày xa xưa, một thời thơ dại , vô tư ,bé xíu nơi quê nhà. Còn
chị, tôi nghĩ là chị đang cười, cái cười sảng khoái khi nhớ tới mình, con bé
đầu trọc lóc, cầm ống thụt rượt tụi cho trai chạy té khói ở sân trường.
Thêm
18/03/13
|
No comments:
Post a Comment