Hôm giờ bé Khang cứ xin Mẹ ôm, mà Mẹ bận quá nên cứ hẹn lần hẹn lữa.
Hôm nay sau giờ học, Mẹ quyết tâm gạt hết mọi việc qua một bên, rủ ba
anh em lên ghế sofa dài Mẹ ôm (chị Khuyên đi học chưa về, chứ không là
Mẹ rủ luôn rồi). Khang nhào lên lòng Mẹ liền, hai anh chị kia thì Mẹ
phải dụ, phải năn nỉ, phải thủ thỉ phân tích. Rốt cuộc cũng bằng lòng
cho Mẹ ôm chút. Ôm con ba đứa không trọn trong vòng tay mới thấy con lớn
và mình thì già đi. Vuốt đầu và hôn lên trán từng đứa, mới cảm nhận
được sự cứng cáp của con, không còn nữa mùi sữa thơm của trẻ thơ ngày
nào, thay vào đó là mùi mồ hôi riêng biệt của từng đứa trẻ. Gần gũi làm
sao, thân thương làm sao! Trong sự im lặng hiếm có của cuộc sống, ngồi
bên con, ôm con vào lòng, lắng nghe nhịp tim đập của con, nghe con thủ
thỉ thì thầm đủ thứ chuyện, mới thấy thời gian bên nhau là vàng bạc.
Mình tự dặn lòng sẽ dành thời gian ôm con nhiều hơn, vì tới một lúc
nào đó, con sẽ đủ lông đủ cánh bay ra khỏi tổ, những cái ôm, những giờ
phút được ngồi bên nhau sẽ như cơn gió thoảng.
NHNH
4/28112018
No comments:
Post a Comment