Sunday, May 27, 2018
Monday, May 21, 2018
Saturday, May 12, 2018
Hồi Ký: Những Kỷ Niệm Thời Áo Trắng - Mỹ-Phượng
Có anh chị bạn nào của Ròm đã từng hân hạnh
được quỳ cột cờ hông vậy ? hehehe
NR
****
FB Thanh Van Pham : Thập niên 60 hồi xưa ở
trường công lập sáng thứ 2 chào cờ các lớp luân phiên nhau. Đặc biệt nữ sinh mặc
áo dài xanh da trời để chào cờ. Kỳ đó đến lớp tui có cử một anh bắt giọng
" Này công dân ơi !! " chưa kịp 2 3 thì tui đứng trong hàng đã "
Ơi " rồi. Cả trường đều xôn xao cười ồ lên , lúc đó Thầy Tổng Giám Thị bắt
làm lại. Kế tiếp thì các Ace đã biết tui bị 2 tát tai và quỳ gối cột cờ từ 7h -
11h như trên . Thật đúng là " Thứ 3 là học trò mà "
VÀ...
Giờ Pháp văn: Thầy trả lại bài đã chấm điểm
cho một nam-sinh phát ra... Tiếng cười rút rít của các bạn đi theo với từng tờ
giấy, tôi cũng nghe vui nên mĩm cười. Đến bàn chót nơi tôi ngồi..., vừa cầm bài
của mình thì tôi đã bị những cái tát tay tối mặt, nước mắt tôi tuôn như mưa vì
đau... Tôi đang bị thầy đánh mà chẳng hiểu lý-do gì... Lúc ra đến sân thì chị
tôi chạy đến nắm tay tôi - hai bàn tay lạnh ngắt - ... Sau đó mới biết đám con
trai (...thứ ba học trò) đã vẽ lên điểm thầy chấm .. Giận quá nên tôi đã là nạn
nhân "oan ơi ông địa!".
Tôi vẫn nhớ gương mặt thầy lúc đó, nhưng tôi
chỉ khóc vì bị đòn bất chợt mà không giận thầy. Ông ngoại mà, tôi thường gọi thầy
Pháp văn là "ông ngoại", và thầy dạy Anh văn là "ông nội".
Ôi cái thời mà thầy cô được kính trọng như
ông bà, cha mẹ!
Sắp vào hè 71...
Giờ sử-địa: ...Tôi ôm tập vừa đến trước cửa
lớp cạnh cây me thì... từ trong lớp cạnh nhà thầy Kham... bốn chàng học trò
đang khiêng thầy ra khỏi lớp, thầy nằm ngữa đong đưa theo nhịp bước của đám
"thứ ba học trò" nầy. Trò cười mà thầy cũng cười... Tôi không hiểu gì
ráo!...
Sau đó mới biết, thầy có lẽ thương tuổi học
trò mới lớn trong thời chiến chinh, nên cũng hòa trong tiếng cười của chúng...
Giờ vạn-vật:.... Thầy viết bài xong ngồi xuống
ghế, chúng tôi ngồi viết bài trong im lặng. Thầy kéo chồng tập cao đến gần chấm
điểm... 1, 2, 3... bỗng chồng tập bay ra phía trước, ghế thầy dập vào bảng, thầy
đã bật dậy mặt từ xanh sang đỏ... Thì ra đứa nào đó đã để một con "rít giả
in thật" khi nộp bài... mà đám con gái ngồi bàn đầu đã hét to và... xanh
máu mặt như thầy... !!!
Sau đó thầy cười tha thứ...
RỒI...
... Nơi trường Thùy-Vân nhận lớp một đầu đời...
Học trò vừa cứng đầu vừa chậm tiêu... Một đứa
học trò mệnh danh bất trị ba năm không biết đọc. Cô giáo miệt mài chấm bài, dạy
dỗ,... em NV Cảnh cũng có gì đâu. Đến một hôm em trở nên bướng bỉnh, cô vừa rầy...
em đã hả miệng bự gần bằng cái mặt khóc thét đến cả dãy ba lớp học phải dừng lại...
Chị lao công chạy vào giúp cô giáo mới ... Chao ơi sự thật là đây!
Cũng tử trái tim nhà giáo, Cảnh đã biết chữ
và ngoan theo thời gian.
Một hôm trên đường đến trường, ba bé Cảnh đã
bước đến chào:... "Cám ơn cô đẵ giúp con tôi biết đọc biết viết, mấy năm rồi
không ai dạy được nó..."
Càng bước đi càng thương thầy cô ngày nào
nhiều hơn
"Trọng thầy mới được làm thầy"...
LỚP BỐN LÒ-TRÀ:..
"... Mi mềm hơn ta, ta cứng mà cứng gặp
cứng sẽ gãy.. "
Thế là hai đứa đổi lớp nhau. Lớp bốn ở quê học
trò cao lớn vì học trễ, hiền thì cũng lắm mà bướng thì cũng nhiều.
... "Nữ lên đây... xòe tay ra"...
Trở về chỗ ngồi Nữ thì thào (cô giáo nghe được
vì cả lớp im lặng quá): "cô nhỏ mà đánh đau quá!"
Cô giáo nôn ruột phải day vào bảng mà cười
mình ên.
... " cô cười kìa tụi bây! "
Hôm sau, Nữ cầm cây roi mới đem vào đưa cô
... Từ đó cứ tuần nào em cũng đem một cây roi vào cho cô ... để nhịp bàn nhiều
hơn.
Và, cứ tết đến các em lội bộ từ Tam-An đến
nhà cô ở thị-trấn.. cô dẫn các em xuống suối xóm vườn lội..
VÀ...
Thương thương quá cái thời thuở trước,
Tình nghĩa thầy trò bước với nhau,
Chiến chinh dù có lao xao,
Truyền, trau kiến-thức dạt-dào bao la.
Có mấy ai không là học trò,
Bao nhiêu đứa không trò quậy phá,
Nghiêm trang trên bục bước qua,
Bàn tay phạt khẻ... dạ tha thiết ... cười.
MỹPhượng
4/09052018
Sunday, May 6, 2018
Bút Ký: TÔI ĐI BUÔN - Tống Ngọc Nga
Sau 75 kéo dài người miền nam phải chia bùi sẻ ngọt cùng miền bắc, từ
vựa lúa trù phú sung túc của cả nước phải ăn bo bo bột mì thay cơm do
anh Nga hỗ trợ cứu đói
Nhớ lại năm 1981 sau khi sanh con đầu lòng được hơn hai tuổi tôi phải tìm cách mưu sinh vì nghèo đói tôi phải bươn chải và...
Tôi đi buôn vải.
Sáng bắt xe than tuyến Long Thành, Sài Gòn từ tinh mơ cà rịch cà tang ra tới chợ Bến Thành cũng tầm trưa.
Vào cửa hàng vải mậu dịch bán bằng tem phiếu sắp hàng chen lấn để mua vải. Một lần chỉ được một khúc vải 1m8, cứ rình rình mua nhiều lần như thằng ăn trộm vậy.
Vải đẹp gì cho cam vải ny lon in hoa bằng dầu hôi cầm khúc vải trên tay còn dính mùi dầu người miền nam khi đó hay gọi đùa là vải Ăng Co vì khi may xong bộ đồ giặt vài nước nó teo lên gần tới đầu gối, nếu không có cái bàn ủi than con gà là mặc vào rất dị hợm nó xách ngược
Thế rồi cũng xế chiều tôi lếch thếch xách giỏ vải đi bộ ra bến xe miền Đông đón xe than về lại Long Thành với cái bụng lép kẹp .
Leo lên chiếc xe nóng hừng hực hơi than phả ra từng hồi, lâu lâu thằng nhỏ phụ xe lấy cây sắt cời than cho nóng đỏ rực lên than nổ vào mặt vào áo quần rát phỏng da, nếu ai khoái sang ngồi phía ngoài cùng để cho mát và ngóng xe cộ thì aihihi hưởng gọn...
Chỉ có cái giỏ vải bằng dây lát vậy , dù tôi đã ngụy trang bên trên hai ổ bánh mì Sài Gòn tôi ôm chặt vào lòng như báu vật vì đó là tất cả cơ nghiệp của đứa tôi
Còn đang mừng và suy nghĩ miên man nếu bán hết cũng có tiền mua vài bộ đồ và nồi thịt kho cho cả nhà ăn tết đó là suy nghĩ non nớt duy nhất trong đầu tôi.
Bỗng đâu giọng của tên kiểm soát viên bắt hàng lậu bến xe Miền Đông hắn đã đứng sát bên hông tôi cầm cây dùi cui : ê ? Giỏ đựng cái gì trong đó? đưa đây giở ra coi?
Trời ơi, coi như xong?
Chúng kéo tôi vào Ban Điều hành bến xe xổ giỏ đệm vải xuống nền xi măng làm biên bản tịch thu giỏ vải tội danh tôi " Buôn hàng lậu "
Năm đó tôi 23 tuổi.
TONGNGOCNGA
Nhớ lại năm 1981 sau khi sanh con đầu lòng được hơn hai tuổi tôi phải tìm cách mưu sinh vì nghèo đói tôi phải bươn chải và...
Tôi đi buôn vải.
Sáng bắt xe than tuyến Long Thành, Sài Gòn từ tinh mơ cà rịch cà tang ra tới chợ Bến Thành cũng tầm trưa.
Vào cửa hàng vải mậu dịch bán bằng tem phiếu sắp hàng chen lấn để mua vải. Một lần chỉ được một khúc vải 1m8, cứ rình rình mua nhiều lần như thằng ăn trộm vậy.
Vải đẹp gì cho cam vải ny lon in hoa bằng dầu hôi cầm khúc vải trên tay còn dính mùi dầu người miền nam khi đó hay gọi đùa là vải Ăng Co vì khi may xong bộ đồ giặt vài nước nó teo lên gần tới đầu gối, nếu không có cái bàn ủi than con gà là mặc vào rất dị hợm nó xách ngược
Thế rồi cũng xế chiều tôi lếch thếch xách giỏ vải đi bộ ra bến xe miền Đông đón xe than về lại Long Thành với cái bụng lép kẹp .
Leo lên chiếc xe nóng hừng hực hơi than phả ra từng hồi, lâu lâu thằng nhỏ phụ xe lấy cây sắt cời than cho nóng đỏ rực lên than nổ vào mặt vào áo quần rát phỏng da, nếu ai khoái sang ngồi phía ngoài cùng để cho mát và ngóng xe cộ thì aihihi hưởng gọn...
Chỉ có cái giỏ vải bằng dây lát vậy , dù tôi đã ngụy trang bên trên hai ổ bánh mì Sài Gòn tôi ôm chặt vào lòng như báu vật vì đó là tất cả cơ nghiệp của đứa tôi
Còn đang mừng và suy nghĩ miên man nếu bán hết cũng có tiền mua vài bộ đồ và nồi thịt kho cho cả nhà ăn tết đó là suy nghĩ non nớt duy nhất trong đầu tôi.
Bỗng đâu giọng của tên kiểm soát viên bắt hàng lậu bến xe Miền Đông hắn đã đứng sát bên hông tôi cầm cây dùi cui : ê ? Giỏ đựng cái gì trong đó? đưa đây giở ra coi?
Trời ơi, coi như xong?
Chúng kéo tôi vào Ban Điều hành bến xe xổ giỏ đệm vải xuống nền xi măng làm biên bản tịch thu giỏ vải tội danh tôi " Buôn hàng lậu "
Năm đó tôi 23 tuổi.
TONGNGOCNGA
Subscribe to:
Posts (Atom)