Mỗi khi nhớ lại ông không
còn chút nhớ gì về hương vị món ăn. Chỉ nhớ những kỷ niệm, những người bạn
chung vai sát cánh chiến đấu đã ngã xuống. Nhớ những lần buồn quá uống rượu
say mèm quên đời. Nhớ một chặng đời gay go đối diện cái chết và cái sống. Nhớ
để thấm thía cuộc sống lính tráng xa nhà và một thời ngang dọc vẫy vùng trên
những vùng chiến thuật.
Ông cũng từng đói. Cái đói
cũng dày vò ông như bây giờ. Cái đói hút người tù vào một miệng cống đen ngòm
hôi hám. Cái đói ác ôn, tàn độc, ma quái. Chỉ cần có một thứ gì bỏ vào miệng, nhai ngấu nghiến để tay chân
không rung rẩy, để còn sống ngoi ngóp chờ ngày về. Có kẻ chỉ vì cái đói tàn
khốc mà phản bội anh em. Có kẻ chịu đựng không nỗi phải gục chết thảm thương.
Có kẻ tìm cách vượt ngục để thoát khỏi cảnh tù đày, đói khổ.
Nhưng những lúc đó còn có
bạn bè, còn có tuổi trẻ và sức lực. Đói quá thì cái đầu nghĩ ra nhiều cách để
tìm thứ gì nhét đầy bao tử, còn có lý tưởng, có hy vọng, có vợ con đang chờ đợi.
Những lúc tù đày đói khát đó cái đầu còn sáng suốt linh hoạt, trái tim đầy ắp
tình thương, còn ước mơ tương lai tươi
đẹp khi trở về. Đói nhưng ý chí vươn lên mạnh mẽ
|
để mình không ngã gụcBây giờ cái đói nó khác đi
nhiều. Cơ thể gào lên đòi ăn mà tay chân rời rạc , đầu óc trống rỗng. Cái đầu
tiêu cực thầm nghĩ thôi đừng làm phiền ai. Chết hay sống cũng đã đến lúc. Tấm
thân già cô đơn thôi đành chấp nhận rồi cũng sẽ quen thôi. Một sự buông xuôi
thất bại, một sự đầu hàng cuộc sống.
Ông lại nghĩ đến bà vợ
ông. Phải rồi. nếu mà có bà vợ ông bên cạnh thì chỉ cần ông thức giấc là bà
đã đến bên cạnh ông. Tối qua ông không ăn được thì bà đã lo nấu món khác ngon
hơn, chờ ông thức dây mang vào mời ông.
Bà vợ già của ông thật tội
nghiệp. Ông rươm rướm nước mắt khi nghĩ đến giờ này bà cũng đang trong bệnh
viện. Hơn 10 năm chăm sóc cho ông bà
không rời ông nửa bước. Bà như cái bóng bên ông tận tụy. Mỗi khi ông đói thì
bà đã lo sẳn bữa ăn nóng cho ông ăn vừa miệng. Khi ông cảm cúm , bà lo nấu
cháu cảm có hành tiêu nóng hỗi và đút cho ông từng muỗng .
Đôi khi ông giận không ăn,
bà đi theo năn nỉ. Bà lo cho ông không ăn đầy đủ sẽ mất sức, bệnh hoạn. Ông
như người được sống trong nhung lụa không thấy thương người thiếu áo thiếu quần.
Ông quen được bà nuông chiều nên cứ sống ấm
|
êm trong vòng tay thương yêu chiều chuộng của vợ, của con.Ông phải vào đây vì bà ngã
bệnh, mấy đứa con phải lo đi làm kiếm cơm nuôi gia đình chúng. Đưa ông vào viện
người già là biện pháp cuối cùng để bà yên tâm chữa bệnh. Ông không thể trách
con cái vì nó không thể làm gì khác hơn với một người cha không thể tự mình
sinh hoạt. Vào đây có y tá, có bác sĩ, có bạn bè trang lứa. Dẫu không được
như ở nhà nhưng cũng có nhiều người chăm sóc và có đầy đủ phương tiện y tế để
lo cho ông.
Ông lại nuốt nước bọt. Cơn
đói dường như đã nguôi ngoai. Ông nghĩ đến bà đang một mình nằm trên một chiếc
giường bệnh viện như ông? Bà cũng đang đối diện với đau đớn và bệnh tật như
ông. Không biết nửa đêm bà có đói bụng giống như ông không?
Bà ơi! Ông nhắm mắt lại. Hình
ảnh bà với nụ cười hiền hậu hiện ra lung linh. Ông thấy bà cười với ông. Ông
thấy bà giang hai cánh tay ôm đầu ông vào ngực, xoa xoa lưng cho ông . Ông cảm
giác mình thật ấm áp, nhẹ nhàng và sung sướng. Ông mỉm cười, nhắm mắt lại và
đi vào giấc ngủ với hình ảnh người vợ xinh đẹp có nụ cười thật dễ thương.
NGUYỄN THỊ THÊM
|
Friday, November 6, 2015
Hồi Ký: ĐÓI (2) - Nguyễn thị Thêm
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment