Saturday, November 10, 2012

Truyện ký: BÀ CHÍN LUYỆN PHIM

LUYENPHIM.jpg
     Nghe như truyện kiếm hiệp, luyện chưởng hoặc vào thạch động luyện kiếm phổ.
     Bà Chín là dân nhà quê chính cống có biết môn võ nào đâu. Được cái võ mồm thì bà Chín sợ tội nên không luyện chưởng chửi. Bà Chín cũng chẳng ham mê vật chất nên cũng chẳng luyện môn võ shopping. Bà phát hiện mình có một thú đam mê đột xuất là  luyện phim.
     Nghe tới đây mấy vị nữ đại hiệp đồng đạo sẽ cười mím chi trong dạ vì là đồng hội đồng thuyền. Cái chi mà nó rất lạ. Bước vào tình yêu có trăm lần vui có vạn lần sầu. Nhưng bước vào đường hành hiệp luyện phim thì nó mê man như vô mê hồn trận. Nó say say, ngẫn ngơ, choáng váng đầu óc.
     Số là lâu nay bà Chín chỉ mê cái còm pu tờ. Lúc nào cơm nước xong hay ông chồng già bắt đầu kéo gỗ thì bà Chín mở máy. Check meo, đọc truyện thỉnh thoảng còn viết ba cái chuyện lẫm cẫm cho bạn bè đọc chơi. Bà Chín vui khi thấy bạn bè hồi âm chọc bà là người cõi trên hay bà xẫm già lẫm cẫm. Bà vui trong cái vui của bạn bè và mọi người. Bà khóc thật lòng khi có người quen nằm xuống. Đôi khi bà còn đưa cả hình con, hình cháu nội lên để cho thiên hạ nghía. Bà mài miệt bên những phím đen đen và quên cả mình không còn trẻ để lãng mạn làm thơ tình.Thế mà đùng một cái  bà quẹo 180 độ mê phim Đại Hàn như vậy mới có chuyện để nói (ở quê hương ta người ta gọi là để tám).
     Số là bà có một con nhỏ bạn  già thời Trung học ở tuốt luốt bên Pensivania. Nó là dân luyện phim thứ thiệt. Một buổi sáng mây trời lãng đãng nó gọi hỏi bà về phim bộ Đại Hàn. Nó nói có cái phim Đông Dy hay lắm, mày coi chưa? Tao đi mướn mà không tiệm nào ở đây có. Mày mướn dùm rồi gi qua cho tao.Úy chu choa qươi! Bà có mướn phim bao giờ đâu mà biết. Và cũng từ đó bà tò mò về bộ phim Đông Dy. Thế là đi một vòng loanh quanh tìm hiểu, một  đồng nghiệp rất dễ thương  từ xứ cao bồi Tét xịt gửi qua cho bà bộ phim Đông Dy. Cầm cái bì thư nặng trịch trong tay, bà Chín thấy mình làm không đúng. Bà hối hận đã làm phiền người anh tốt bụng. Thế nhưng sự tò mò nổi dậy mãnh liệt hơn , ngay ngày hôm đó bà bắt đầu lâm vào mê hồn trận. Phải nói Đại Hàn làm phim rất tuyệt, bộ phim được dàn dựng công phu, từng nhân vật đã diễn đạt đúng với cá tánh và vai trò của mình.  Đạo cụ hoá trang lộng lẫy, tất cả đưa bà từng bước đi vào những ngõ ngách của câu chuyện. Bà tự nói với chính mình là coi chơi vì phim là một xã hội ão. Thế nhưng cuối một tập là một tình huống gay cấn, con bé Đông Dy mở to mắt sửng sốt nhìn lên và hết. Bàn tay chỉ cần bấm một nút stop là bà được trở về với bửa cơm chưa nấu. Thế nhưng trong bà lại nổi lên một háo hức rất mãnh liệt. Coi tiếp đi, còn sớm, thêm một tập nữa có sao đâu. Vậy là những ngón tay cằn cỗi dừng lại để đạo diễn đưa bà  tiếp tục tập kế. Và như vậy lần đầu tiên thằng con phát hiện mẹ ngồi một chổ để luyện phim. Nó cười cười:” Sao mẹ chưa đi ngủ”. Ngay ngày đầu tiên bà dớt sơ sơ 10 tập.Bà vào phòng ngủ hơn 1 giờ sáng. Bà nhìn ông chồng nằm không ngay ngắn, sửa lại tư thế, cho ông uống thuốc ,tắm rửa là tới 2 giờ sáng. Bà nhìn bà trong gương và bật cười cho cái yếu đuối của mình. Như vậy ai cũng có cái nhược, đánh đúng yếu huyệt là đi đoong một đời. Bà ra bàn thờ Phật thắp hương và thầm thì :” Hôm nay con xin khất bửa kinh tối” và uể oải lên giường, cái đầu kêu u u , mơ màng khó chịu vì quá giấc.

Ngày thứ hai, thứ ba cũng vậy, bà đi theo nó như một người nghiện biết sai nhưng không cưởng chế được.Mặc dù mọi việc nhà đã làm xong, cơm nước vẫn ngon lành, chó, mèo, cá vẫn được bà chăm sóc đầy đủ nhưng trong thâm tâm vẫn luôn dành một chổ rất ưu tiên cho bộ phim Đông Dy. Bà ngồi yên mãi miết đi theo những tình tiết của cô gái nô lệ ngoan hiền một cách nhiệt tình và đầy cảm xúc. Cứ mỗi một lần bà quyết nghỉ không coi là có một tình tiết gay cấn bắt bà tiếp tục.
     Ngoài trời gió mùa thu về rào rào, gió rít từng hồi, cây cỏ rạp mình chịu tội. Bà tự biện luận: “thôi chờ lặng gió rồi hãy tưới cây. “ .Thế rồi mặt trời đi ngủ trong khi bà vẫn dán mắt vào màn hình. Một ngày lại đi qua, vườn rau chờ mẹ già ra thăm, chăm sóc, mà mẹ mãi đi theo cô nàng Đại Hàn Đông Dy bỏ con héo hắt dưới ánh nắng mặt trời. Ông chồng nhìn bà không nói, lặng lẽ đi vào phòng, một hồi đi ra vẫn thấy bà ngồi yên say sưa theo cốt chuyện. Không nói ra nhưng chắc ông sẽ thở dài.

     Cuối cùng bộ phim cũng hết, bà dớt 60 tập phim trong vòng có một tuần. Bà bỏ dĩa cuối cùng vào trong bao thơ  và có cảm giác như mình vừa bước vào nhà sau những ngày đi rong. Một cảm giác nhẹ nhàng len lõi vào trong tâm tưởng. Bà phát hiện con người mình còn nhiều dục vọng, những ham muốn vẫn đốt cháy cái tâm tham lam. Lần đầu tiên bà thấy bà thật rõ ràng khi thả lỏng cho mình mê muội. Có những lúc con người bị rượt đuổi như những bóng ma sau lưng rình rập. Ta dối trá, ngụy biện ngay chính bản thân ta   để che dấu cái thật của tâm tư. Bà không hối hận, nhưng bà nghiệm lại để biết rõ hơn về sự đam mê.
     Phim không phải là sự thật, phim chỉ dựa vào một ít sự thật để cấu tạo nên tình tiết.    Tình tiết, trang phục, sự diễn đạt lôi cuốn người xem vào cốt chuyện. Đắm mình trong đó ta sẽ bắt gặp cái ta nó đi sau những tập phim. Khi ta muốn dừng lại, phim nắm tay ta kéo đi với chút tò mò khám phá hay ngỡ ngàng trong sự diễn biến tiếp nối. Đầu của ta lan man chuyện phim, hồi hộp theo tình tiết và lảng đảng, váng vất vì mất ngủ quên ăn.
     Bà Chín đã xếp bộ phim dài 60 tập vào ngăn kéo và mĩm cười bước ra sau vườn. Cây cối như háy mắt chọc bà, con Lucky quảy đuôi mừng rỡ vì hôm nay bà ra chơi với nó. Bà tưới thật đẫm những cây đang khát nước. Bà vào bàn thờ Phật và dường như thấy đức Thích Ca Mâu Ni đang cười bà, cái cười độ lượng thương yêu. Bà ngẫm ra một điều rất thật.: Chuyện phim không thật, đời người cũng vô thường. Ta đang sống trong đời thường mà mọi thứ đều sẽ bị huỷ diệt. Ngay cái đời thường này ta vẫn còn mê còn chấp, chưa biết thu xếp cho mình một con đường kế tiếp trong luật tử sinh. Ta lại mê say rượt đuổi theo những cái không thực trong phim ảnh để mất ngủ quên ăn thì thật là càng chấp lớn. Con người quay cuồng theo những ão vọng và mộng tưởng không có lối ra. Bà càng nghĩ lại càng xấu hổ với mình. Bà quyết định từ nay, sẽ coi phim với một tư thái khác chứ không luyện phim như người ta luyện chưởng.

                                                                            THÊM 10.29.12

No comments:

Post a Comment