Lang thang tôi đã đi vào Trường Xưa lúc nào cũng không hay. Hai chân tôi lơ đênh dẫm lên những giọt nước mưa còn đọng lại trên nền xi măng
trong sân trường, nước mưa làm ướt cả đôi dép
Nhật mà tôi đang mang, từ nhỏ thì tôi đã thích mang dép Nhật, bây giờ trở về Long Thành, tôi muốn được mang lại đôi dép Nhật nhỏ bé để tôi tưởng tôi vẫn còn là cô bé của ngày xưa.
Sân trường hôm nay vắng vẽ quá, hai dãy lớp học nằm im lìm
đối diện
nhau, khung cảnh của ngôi
trường với những lớp học rất quen thuộc bây giờ đã cũ
kỹ, mái tôn rỉ sét, nước voi màu trắng trên tường đã vàng úa mốc meo. Ngay giữa sân trường là cột cờ, nơi mà mỗi sáng thứ hai
chúng tôi cùng xếp hàng để chào
quốc kỳ, tôi đến ngồi ở cột cờ, đôi mắt nhìn
xa xa như tìm lại bóng
dáng của một người, một người bạn mà hầu như tôi
không bao giờ có dịp để nhận làm bạn, nhưng nó để lại trong lòng
tôi nỗi tiếc nuối muộn màng
Trời đã bắt đầu mưa trở lại, tôi vẫn ngồi im nơi nền xi măng của cột cờ, kỷ niệm ngày xưa như xoay dần trở lại trong trí tôi, những hạt nước mưa bắt đầu rơi xuống đầu tôi, nước mưa làm mắt tôi mờ nhạt, bỗng dưng tôi
nhìn thấy từ xa xa
các cô cậu học trò
mặc áo trắng quần xanh đang từ từ dẫn xe đạp bước qua
khởi cổng trường để đi vào lớp học, các cô nữ sinh dáng người thon nhỏ của tuổi mới lớn, mặc những cái áo dài trắng ngây thơ bước đi thẹn thùng khi bị các anh nam sinh trêu ghẹo, vành nón lá che hững hờ những nụ cười e thẹn. Lẫn
trong đám học sinh đó có một khuôn mặt quen thuộc, tôi dụi mắt để lau nước mưa động lại đã làm mắt tôi mờ nhạt, tôi
muốn được nhìn
cho rõ khuôn mặt đó, một khuôn
mặt lúc nào cũng nghiêm nghị, cái ấn tượng mà
tôi còn nhớ mãi là lúc nào chàng cũng ăn mặc rất tươm tất, hầu như là tôi
chỉ thấy chàng
trong bộ đồ học sinh quần xanh áo trắng và lúc nào cũng bỏ áo trong quần rất gọn ghẽ.
Tim
tôi nhói đau, một nỗi tiếc nuối chợt hiện về sau bao năm xa cách, cũng vì dáng
nghiêm nghị của chàng mà tôi không bao giờ dám đến gần chàng, tôi chỉ ngồi xa
xa để nhìn chàng trong im lặng. Cũng như bây giờ vậy, tôi cũng ngồi rất xa để
nhìn chàng vì chàng không bao giờ là của tôi, chàng chỉ là một bóng mờ trong
tâm tư của tôi mà tôi chỉ có thể nghĩ đến nhưng không thể đến gần.
Tôi đứng dậy lắc đầu để những giọt nước mưa rơi xuống,
hay tôi lắc đầu để đẩy lùi những ký ức học trò của thuở 15, tôi rời sân trường để đi về nhà, đi qua căn nhà mà tôi vẫn thường thấy chàng
ở trong đó, nhà chàng là một tiệm bán hàng hoá, nỗi e thẹn của năm xưa làm chân tôi chùng lại, tôi còn nhớ
ngày ấy mỗi lần đi ngang qua đây, tôi không bao giờ dám nhìn vào nhà chàng,
cũng không bao giờ dám bước chân vào đó để mua hàng, mắt tôi lúc nào cũng nhìn
thẳng về phía trước như sợ là chàng biết tôi đang tìm chàng trong đó, nhưng
trái tim nhỏ bé của tôi rạo rực một niềm mơ ước, tôi mơ ước chàng hãy nhìn tôi
và hiểu thấu trái tim tôi là tôi thật thích chàng, tuổi mới lớn, tuổi mười lăm
ôi sao mà vụng dại quá, ngây thơ quá.
Một hôm tôi đã bậm gan đến nhà chàng để nhờ chàng dạy tôi
học toán, tôi ngu dại quá, tôi không biết nói làm
sao để chàng hiểu nỗi lòng của tôi, tôi ngồi im lặng để học, những con số chạy lăng tăng trước mắt, chúng
đùa giỡn trêu ghẹo cái
rụt rè chất phát
của tôi, chàng nói gì tôi cũng không hiểu, tôi cui đầu không
dám nhìn vào mắt chàng, trái tim tôi thì thào nho nhỏ “nói đi, nói là tôi thật thích chàng
đi”, đôi chân tôi để dưới gầm bàn vô tình chạm vào chân chàng, tôi đỏ mặt e thẹn rút
chân về, hai bàn tay bây giờ mới thật vô
duyên làm sao, tôi cầm cây bút tay này lại sang kia , nhưng hình như vẫn có một bàn
tay dư thừa, mắt tôi bám chặt vào những con
số trên tờ giấy trắng như là cứu tinh của tôi lúc đó, tôi vẫn nghe những tiếng thì
thào hối thúc “sao vậy? sao chàng không nói là chàng cũng thích tôi, sao vậy? sao vậy?”
Chỉ có vậy, thế rồi tôi đứng dậy đi về, trước khi
bước ra cổng nhà
chàng tôi đến bên giếng nước trước nhà, nơi đó có
vài chậu hoa màu tím, tôi không biết là hoa gì nhưng quay lại xin
chàng một đóa hoa, chàng mỉm cười gật đầu chấp thuận và tôi
đã đưa tay hái nhánh hoa màu tím đậm, lúc đó tôi không biết tên nó là
gì, rồi tôi cầm đóa
hoa trong tay, vội vả trèo lên xe đạp mini của
tôi đạp nhanh về nhà vì mắc cỡ, chàng vẫn đứng im lặng nơi ngạch cửa dõi mắt
nhìn theo bóng dáng người con gái mà chàng cũng thầm thương trộm nhớ.
Chiến tranh VN đã dừng lại, cuộc đời thay đổi, nhà nhà sống trong nỗi lo sợ phập phòng, cha mẹ tôi lo sợ cho tương lai các con sau này, lo sợ em trai tôi
phải đi nghĩa vụ và chết ở xứ người, nên đã tìm cách cho em trai tôi vượt biên, vì em còn nhỏ nên tôi đã được cha mẹ giao cho nhiệm vụ là đi chung với em để lo cho em, một đêm trời đen tối, tôi
và em đã xuống tàu rời khỏi VN, bỏ lại nơi quê nhà một mối
tình trong câm lặng, tôi đã cất giấu nó trong tim tôi qua bao năm tháng tha
phương.
Sau hơn 34 năm trên xứ người, tôi tình cờ gặp lại chàng, vẫn là đôi mắt đó, đôi mắt mà tôi đã thấy chàng nhìn tôi lúc bé, và bây giờ vẫn vậy, chàng vẫn nhìn tôi như vậy, nó xa vời ngăn cách làm sao nhưng lại ẩn chứa một tâm tư mà không thể nói ra. Tôi hỏi chàng "tại sao anh không đến tìm em?", chàng trả lời "anh có đến tìm em một lần, nhưng em không có ở nhà", bây giờ tôi đã trải qua bao giông bão trong đời nên đã hiểu được số phận là gì, và tôi hiểu hình như là tình của chúng tôi có một cái gì làm cho ngăn cách.
Tôi lại hỏi chàng
"sao anh không đến tìm em lần nữa?", chàng thật thà trả lời "nhà
anh nghèo, anh đã lấy hết can đảm đến tìm em một lần, làm sao dám đến thêm lần nữa?",
ôi duyên số ôi, tôi mang trong lòng một tình yêu mà không biết làm sao thổ lộ chỉ vì quá
ngây ngô, chàng cũng yêu tôi nhưng cũng không
dám đến gần tôi
vì nghĩ là cha mẹ tôi giàu có, chàng không làm sao sánh
được cùng tôi. Khi tôi hiểu ra điều này, nước mắt tôi rơi như những giọt nước mưa buồn rơi
trong lòng người thiếu
phụ nay tuổi đã ngũ tuần
Ảnh: Google |
Bây giờ tôi đã hiểu cánh hoa màu tím đậm mà tôi hái
ở nhà chàng, đó là màu hoa ngăn cách, màu
của đổ vỡ. Cuộc tình của chúng
tôi chưa bắt đầu nhưng không bao giờ thành tựu vì tôi đã lỡ vụng dại hái đi
cánh hoa màu tím, màu của tan tác, chia phôi. Chàng làm tặng cho tôi một bài thơ, đã
34 năm rồi mà chàng vẫn còn nhớ đến dáng tôi bé
nhỏ xinh xinh cầm cánh màu tím, đường em về thênh
thang bóng nhỏ, anh đứng dõi
mắt trong theo, trông ngóng bóng dáng em đã
34 năm rồi, tình yêu đọng lại như không
bao giờ nhạt
phai, tựa hồ như tên gọi của loài
hoa mà tôi đã hái đi năm nào nơi giếng nước nhà chàng "Forget Me Not", loài hoa có mùi hương đậm đà, dịu ngọt, ngọt như tình
yêu của chúng tôi, đậm đà như những tâm
tư mà chúng tôi dành cho nhau, bây giờ chỉ còn là tình bạn, tôi quý mến tình bạn này
vì tôi thiếu nợ chàng,
tôi đã hái đi một cánh hoa để người chủ của nó ôm mãi nỗi niềm, nỗi niềm nhớ nhung
thầm kín mà chàng đã cất giữ bấy lâu nay.
Đêm nay trời lại đổ mưa, tôi nằm nghe
tiếng mưa rơi hòa trong tiếng thở nhè
nhẹ của chồng tôi, một giọt nước mắt rơi xuống gối. Cơn mưa vẫn tiếp tục rơi, nó kéo dài buồn bã giữa đêm trường trừ tịch, dài như nửa quảng đời nghèo khó mà chàng phải trải qua để cưu mang gánh
vác trên vai một gia đình từ ngày tôi rời khỏi VN .
Tôi cảm thương
cho người bạn cùng
trường đã một lần trong cuộc đời tưởng đã cùng tôi mơ mộng yêu đương lãng mạng nhưng mộng đã không thành.
Tiếng hát nhè
nhẹ
của
bản
nhạc
nào đó vừa trổi lên như lời nguyện ước của tôi dành cho chàng “Mưa ơi, xin dừng lại nơi đây, để những giọt nắng vàng óng
ánh mang đến niềm vui và hạnh phúc tràn đầy cho người đàn ông mà đã một lần trong đời tôi đã ao
ước
được
cùng tôi nói tiếng thương yêu.”