Con đã có được một diễm phúc rất lớn của một đời người, đó là được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của ông bà nội. Theo những gì mẹ con đã kể, đó là khi con còn rất nhỏ, con đã được ông bà nội dỗ dành chăm sóc, được ông nội ẵm bồng và vỗ về khi con khóc, được đút từng miếng ăn, được ru từng giấc ngủ. Khi lớn lên sau này, con cũng đã tự mình nhìn thấy được sự thương yêu đó của nội qua những lời dạy bảo ân cần. Đặc biệt nhất là những lần khi có dịp gia đình xum vầy vui vẻ. Ông nội thường luôn khuyến khích con cháu cố gắng học hành để sau này có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Suốt bao năm tháng qua, đối với con,
ông nội đã luôn luôn là một tấm gương sáng cho con noi theo. Bởi vì ông nội đã
là một người chồng, người cha hoàn hảo nhất trên đời đối với bà nội. Ông nội đã
một lòng yêu thương bà và con cháu suốt mấy mươi năm trên đường đời đầy đau
thương, gian khổ. Con cũng được biết một chút lược sử của ông qua những lời
người lớn thuật lại. Đó là lúc ông còn bé, ông đã không may mất đi song thân của
mình trong thời lửa đạn. Sau này, ông đã lớn lên trong cô nhi viện, và rồi học
tập và gia nhập vào quân đội của miền nam Cộng Hoà. Những năm tháng ấy, chắc là
ông đã cô đơn lắm. Nhưng nỗi cô đơn này cũng đã vơi đi phần nào, khi ông đã gặp
được bà nội và lập nên gia đình ta từ đó. Sau những biến đổi của đất nước,
cuộc sống gia đình nội đã trở nên khó khăn hơn. Đau lòng thay khi ông và bà nội
đã phải đành chia tay, ngắm nhìn người con trai đầu lòng của mình ra đi về nơi
sóng gió biển cả để tìm tự do, với niềm hy vọng cho con mình và gia đình sau
này có được một ngày tốt đẹp hơn trên một đất nước mới. Ông và bà nội cũng đã
tận tụy với gia đình, với những người em nhỏ còn ở lại Việt Nam, vượt qua
những sự nghèo khó bằng những gánh hàng bún riêu bún bò trên chiếc xích lô nặng
nhọc. Cứ như thế, ngày ngày ông nội phụ bà nội và chở bà ra chợ bán buôn mỗi
sáng sớm, và đưa bà về lúc chiều tối, để kiếm tiền mà nuôi các con mình khôn lớn.
Chắc là ông bà nội đã vui mừng lắm,
khi hay tin người con cả của mình đã bình an sống sót trên miền đất hứa. Chắc
là ông và bà nội đã khóc rất nhiều, với những giọt nước mắt tràn đầy nỗi niềm
hy vọng. Chính niềm hy vọng ấy đã là động lực cho ông tiếp tục vượt qua mọi
gian khổ nhọc nhằn, để cho đời con và các anh chị em con có được như ngày hôm
nay.
Theo những gì con thấy, ông nội có một
tình yêu thương con cháu rất bao la. Tuy ít khi nói ra bằng lời, nhưng ông đã
thể hiện tình yêu thương của mình rất rõ ràng qua những hành động, và những lời
dạy bảo chân thật từ đáy lòng. Ông và bà nội luôn là một cầu nối giữa các gia
đình con cháu, là niềm an ủi khi có chuyện bất đồng trong gia đình, và cũng là
quê nhà tổ ấm của mọi người thân quyến về xum vầy mỗi khi có dịp lễ lộc.
Suốt những chuỗi ngày sống dưới mái
nhà chung, chưa có khi nào ông bà nội rầy la đánh mắng con, mà lúc nào ông bà nội
cũng giành cho con những lời dịu ngọt. Giờ đây, ông nội đã không còn trên cõi đời.
Nhưng ông nội vẫn mãi sống trong thân tâm con, từ từng dòng máu đến từng tế bào
da thịt. Những gì mà ông nội đã để lại trong tâm trí con giờ đây không phải chỉ
là những giọt nước mắt u buồn, mà còn đó tất cả những kỷ niệm vui đẹp hiền hoà
của tuổi thơ con. Con biết rằng dù mình có đi đến đâu, có đến chân trời góc bể
nào cũng không thể tìm lại được những ngày tháng đó. Để đáp lại ân tình sâu đậm,
con xin được bày tỏ tình thương yêu và lòng hiếu thảo của con cho ông nội qua
cách sống của mình, phải là một người có đạo đức, là một người biết yêu thương
gia đình và mọi người xung quanh, và là một công dân có ích cho xã hội.
Và con cũng mong rằng, các cô chú bác
và anh chị em của con ở đây và ở quê nhà, chúng ta sẽ cùng trả hiếu cho ông bằng
tấm lòng chân thành của mình. Anh chị em sẽ đùm bọc yêu thương nhau. Chúng ta
hãy gác lại những sự khác biệt, mà hãy giúp đỡ lẫn nhau mỗi khi hoạn nạn. Tất cả
chủ yếu là để cho cuộc đời còn lại của bà nội được yên lòng ấm dạ trong những chuỗi
ngày thiếu vắng ông, và cho ước nguyện của ông được vẹn toàn.
Ông nội ơi! Ông hãy thanh thản trở về
với tổ tiên, đất trời. Con sẽ cố gắng sống tốt và sẽ thường xuyên về thăm bà!
Trước khi kết thúc, con xin đọc lên
một bài thơ ngắn mà con đã tự viết thay lời ông nội trong lúc cảm xúc con dâng
trào, sau khi hay tin buồn trong đêm trước ngày ông nội mất.
Kính
Tặng Ông
Trong không gian tĩnh lặng,
Ta trầm mặc suy tư.
Sanh, lão, rồi bệnh, tử!
Tìm đâu thấy chân như?
Ta trầm mặc suy tư.
Sanh, lão, rồi bệnh, tử!
Tìm đâu thấy chân như?
Cuộc đời kia ngắn ngủi,
Ngày nào vẫn trẻ thơ,
Bây giờ lưng đã mỏi.
Thời gian ơi, hãy chờ!
Ngày nào vẫn trẻ thơ,
Bây giờ lưng đã mỏi.
Thời gian ơi, hãy chờ!
Cho ta thêm giây phút,
Được ôm ấp yêu thương,
Thấy nghe lời thân thuộc,
Của con cháu bên giường.
Được ôm ấp yêu thương,
Thấy nghe lời thân thuộc,
Của con cháu bên giường.
Cho ta thêm lần cuối,
Một hơi thở nhẹ nhàng,
Một ánh mắt trìu mến,
Một cái chết bình an.
Một hơi thở nhẹ nhàng,
Một ánh mắt trìu mến,
Một cái chết bình an.
🍂🍂🍂
Thời gian ơi, xin dừng lại! Xin hãy
chờ phút giây!
Thời gian ơi, xin dừng lại! Cho tôi lần cuối này.
Cho tôi một hơi thở, nhẹ nhàng tựa mây bay.
Cho tôi một lần nữa, nhìn cháu con xum vầy.
Thời gian ơi, xin dừng lại! Cho tôi lần cuối này.
Cho tôi một hơi thở, nhẹ nhàng tựa mây bay.
Cho tôi một lần nữa, nhìn cháu con xum vầy.
🍂🍂🍂
TÂM-THỤY
(Cựu
đoàn-sinh GĐPT Minh-Đức, OKC)
8/15072017