Tỳ tay vào thành cửa đưa tầm mắt
nhìn ra một
khoảng không vô tận...một cảm
giác nhẹ nhàng lướt nhanh qua hồn tôi...như ánh nắng trời chiều
tắt sau đồi cỏ mịn...
Gió...gió từ
phương xa lồng lộng thổi
về....làm lìa cành những chiếc lá vàng rơi tơi tả...trong tâm hồn tôi thoáng hiện lên bao hình ảnh....của một thủa
mộng mơ...ở một thời
dĩ vãng đẹp
xưa
kia....những
hình ảnh ấy...không bao giờ...không bao giờ trở
lại trong đời tôi nữa cả....
Ôi ! nói làm sao cho hết....khi
mà nỗi cảm xúc òa vỡ trong lòng....giống như dòng sông quê tôi tràn đầy trong những ngày nước lớn...
Bao nhiêu năm bôn ba xứ
người...bỗng một
chiều nào đó thèm được trở lại
quê xưa....hấp háy mắt nhìn lại hàng cau bóng dừa....nhìn bếp nhà ai tỏa khói....khói lên cao.. khói quyện thành mây....mây bay mãi...mây
không trở
lại..
ôi ! nhớ ơi là nhớ...." Xin trả tôi về vùng quê thơ mộng đó...bên mái tranh nghèo ngồi ngắm áng mây trôi "...
Người Nhạc Sĩ nào đó đã viết lên lời này thật là thấm thía...làm cho người ca lẫn
người nghe không khỏi bồi hồi
...
nhất là những kẻ tha hương....sống nơi xứ lạ
quê người.
Một buổi chiều
Đông...
HỒNG SANG
|