Saturday, October 19, 2013
Monday, October 14, 2013
Saturday, October 12, 2013
Ký Sự: NHỮNG QUYỂN SÁCH CŨ - Thêm
Tôi đang dọn dẹp và thu gọn mọi thứ trong nhà. Thằng con tôi dặn dò. :
-Má đừng tiếc gì hết. Những thứ mà 3 tháng sau má không xài tới , má cứ mạnh dạn quăng bỏ.
Tôi lục lại tủ sách. Tủ sách cũ này tôi đã bỏ rơi nó từ ngày tôi có cái computer. Tôi có cảm giác nó buồn bã , nhăn nhúm giống như tai nấm đã bị phơi khô.
Tôi mân mê những quyễn sách cưng một thời - Thì ra mình cũng là người bội bạc - Bụi đã vô tình ôm nó thế chỗ tôi. Có phải chăng khi mình bước vào một cái gì mới mẻ, thì cái cũ bị hất hủi. Tôi đã mê man trên cái bàn tính trắng đen, những quyển sách online đầy trong những web của thư viện toàn cầu, của VN thư quán. Tôi say sưa trên cái màn hình, bỏ những trang sách âm thầm, lẻ loi, khóc cho số phận của mình.
Thế nhưng dù sao tôi vẫn còn có tình nghĩa giữ nó ở nơi này. Nhưng hôm nay, tôi tìm lại nó không phải để xin lỗi, không phải để lau nó sạch sẽ ,cất vào một nơi khang trang hơn. Tôi tìm nó chỉ để...chỉ để quăng nó vào sọt rác. Như một người chồng phản bội, gặp lại vợ nhà, trước đôi mắt mừng rỡ sum họp chỉ để buông mấy câu:
- Anh xin lỗi ! Mình phải chia tay. Chúng ta ly dị.
Tôi cũng vậy, đem quăng tất cả vào thùng recycle. Ngày mai là ngày đổ rác.
-Má đừng tiếc. Sách quá cũ rồi. Không còn ai đọc nữa đâu. Má có cất đi cũng không có chỗ để.
Tôi cầm trên hai tay quyển tự điển Pháp Việt.
-Má đừng tiếc gì hết. Những thứ mà 3 tháng sau má không xài tới , má cứ mạnh dạn quăng bỏ.
Tôi lục lại tủ sách. Tủ sách cũ này tôi đã bỏ rơi nó từ ngày tôi có cái computer. Tôi có cảm giác nó buồn bã , nhăn nhúm giống như tai nấm đã bị phơi khô.
Tôi mân mê những quyễn sách cưng một thời - Thì ra mình cũng là người bội bạc - Bụi đã vô tình ôm nó thế chỗ tôi. Có phải chăng khi mình bước vào một cái gì mới mẻ, thì cái cũ bị hất hủi. Tôi đã mê man trên cái bàn tính trắng đen, những quyển sách online đầy trong những web của thư viện toàn cầu, của VN thư quán. Tôi say sưa trên cái màn hình, bỏ những trang sách âm thầm, lẻ loi, khóc cho số phận của mình.
Thế nhưng dù sao tôi vẫn còn có tình nghĩa giữ nó ở nơi này. Nhưng hôm nay, tôi tìm lại nó không phải để xin lỗi, không phải để lau nó sạch sẽ ,cất vào một nơi khang trang hơn. Tôi tìm nó chỉ để...chỉ để quăng nó vào sọt rác. Như một người chồng phản bội, gặp lại vợ nhà, trước đôi mắt mừng rỡ sum họp chỉ để buông mấy câu:
- Anh xin lỗi ! Mình phải chia tay. Chúng ta ly dị.
Tôi cũng vậy, đem quăng tất cả vào thùng recycle. Ngày mai là ngày đổ rác.
-Má đừng tiếc. Sách quá cũ rồi. Không còn ai đọc nữa đâu. Má có cất đi cũng không có chỗ để.
Tôi cầm trên hai tay quyển tự điển Pháp Việt.
Quyển tự điển tôi đã nhận giải thưởng học sinh ưu tú năm 1961. Kết quả học tập năm lớp Đệ Thất B1 trường Trung học Long
Thành
Chữ
viết của tôi, cô học trò lớp đệ thất ngày nào. Nhìn nó tôi nhớ
lại những ngày cặm cụi bên cây đèn dầu lửa lù mù. Có khi không có dầu
lửa, má phải thắp bằng dầu cặn. Khói đen bay mù mịt. Học xong đi ngủ,
sáng dậy moi trong lỗ mũi từng cục bồ hóng đen thùi. Tôi đã phải tranh
từng nửa điểm hơn thua với nhóm bạn giỏi giang để giành được phần thưởng
này. Từ đó nó theo tôi trên mọi lúc mọi nơi khi còn là học trò lẫn khi
đã là cô giáo.
Quyển sách đã tróc lớp keo dán, trần trụi thảm thương
Lại có đóng dấu của nhà sách Huỳnh Hiệp.
Lại có đóng dấu của Nhà sách Huỳnh Hiệp |
Lại có đóng dấu của nhà sách Huỳnh Hiệp.
Tôi mân mê, lau sạch bụi rồi bỏ vào thùng rác. Xong lại lôi ra, ôm nó
vào lòng. Bỏ nó ư! Không nở. Cất nó ư! Lỗi thời quá rồi. Lâu nay có dùng gì ở chữ Pháp đâu mà giữ lại.
Đây
thêm một quyển sách nhỏ. Một tạp chí thì đúng hơn. Sở dĩ tôi còn lưu
giữ nó vì nó được thành hình trong trại tị nạn Bataan Phi Luật Tân
Quyễn sách có đóng dấu
Quyễn
sách của linh mục Gildo Dominici S.J.Đỗ Minh Trí. Ngài làm việc cho
trại tị nạn Pulau Galang từ năm 1979. Vì yêu quê hương, đất nước, muốn
bảo tồn văn hóa dân tộc. Ngài thấy ngoài ăn, uống, ngủ, nghỉ, văn hóa
không thể thiếu ở những trại tị nạn nên ngài
viết và ấn hành. Giấy bản xấu xí, mực đen đậm nét in thô sơ . Một quyển
sách cũ chẳng có một bài thơ, chẵng có gì nổi bật mà tôi giữ mãi đến
bây giờ. Vì trong "Việt Nam Quê Hương tôi" tôi tìm gặp một trái tim
nhân ái , một tấm lòng người Việt gắn bó quê hương của một vị linh mục.
Tôi là vậy, một bà già ngớ ngẩn, không lập trường. Tôi lại cất hai quyển sách này vào tủ. Chả biết để làm gì. Biết đâu tuần sau lại phải đem quăng bỏ.
Tôi là vậy, một bà già ngớ ngẩn, không lập trường. Tôi lại cất hai quyển sách này vào tủ. Chả biết để làm gì. Biết đâu tuần sau lại phải đem quăng bỏ.
Đời có những ràng buộc vô hình như vậy, nên con người lúc nào cũng vấn vương, quyến luyến.
Tôi
lại nghĩ. Chỉ có mấy quyển sách long bìa, rách gáy, tôi còn không nở
vứt đi, thì làm sao tôi có thể yên tâm mĩm cười bỏ cái thân nhục dục này
xuôi tay nhắm mắt.
Thì ra, nói một chuyện mà thực hành không phải dễ dàng.
Bỏ hết, bỏ hết cho rồi,
Bỏ luôn mắt ,môi nụ cười,
Bỏ xong ...còn gì cho tôi
THÊM
09/10/13
Friday, October 11, 2013
Saturday, October 5, 2013
Friday, October 4, 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)