1. Xóm Nhà Thờ.
Bài thơ “Vu Lan
nhớ mẹ” trong đó tôi nói về ngày xưa tôi
đã từng làm Thiên Thần trong những ngày Lễ Giáng sinh. Tôi nghĩ hay mình viết về
cái Xóm nhỏ ngày xưa. Cái xóm dễ thương trong ký ức tôi.
Trở về cái xóm
nhỏ của tôi. Nó có tên là Xóm Nhà Thờ. Nhà Nhờ nằm ở đầu xóm, chểm chệ trên một
khu đất khá rộng. Có hang đá xây kiên cố,
có chúa Hài đồng đẹp như thiên thần ngủ yên trong máng cỏ, bên cạnh những chú cừu con dễ thương bằng thạch
cao. Nhà cha và nhà thầy Sáu ở cách nhà
thờ một đoạn đường. Nhà Ông Trùm cách nhà
tôi vài căn và con ông trùm là bạn thân của tôi.
Đa số dân đồn điền
là dân di cư và theo đạo Thiên Chúa mà xóm tôi lại là xóm Nhà Thờ, nên tụi tôi
đứa nào cũng mặc nhiên theo đạo. Hàng ngày tôi theo nhóm bạn cùng lứa tuổi tới
nhà ông trùm đọc kinh hay lên nhà thờ tập hát. Cha sở là một vị linh mục trẻ, đẹp
trai và rất hiền Tuổi thơ qua rất lâu mà tôi còn nhớ cha hay dẫn tụi tôi tới nhà
cho ăn những bánh bích quy rất ngon. Còn mấy thầy 6 thì vui lắm, rất cưng chiều
tụi tôi, dạy hát và múa trắc. Trắc là hai thanh tre đánh vào nhau theo nhịp đi
hay nhảy. Cùng dãy với nhà tôi là nhà Cậu Uẩn. Cậu dạy thêm chúng tôi học chử,
dạy múa trắc hay tập diễn hành rước kiệu. Cậu có rất nhiều tạp chí” Thế Giới Tự
Do”. Mỗi khi đứa nào học giỏi Cậu phát cho một quyễn hay một cuốn truyện bằng
tranh. Mỗi khi đến ngày Lễ Giáng Sinh tôi
và con ông Trùm và thêm mấy đứa nữa được thay phiên nhau làm Thiên Thần hầu bên
cạnh Chúa Hài Đồng. Bộ đầm trắng với đôi cánh xoè ra, thêm một vòng hoa trên đầu
làm chúng tôi đẹp hẳn ra. Mỗi khi có người đến hôn chân Chúa chúng tôi lại bốc
một bụm cốm trao tặng. Cốm được trang trí quanh máng cỏ biểu tượng cho tuyết đêm
đông. Còn chúng tôi thì mặc sức ăn cốm . Niềm vui không phải vì yêu Chúa hay được
theo đạo mà vì được ăn cốm thoả thuê và được làm Thiên Thần thật đẹp. Ông Trùm
họ đạo nỗi tiếng là dử và khó, hôm nào lên nhà thờ mà không nghiêm chỉnh, không
thuộc kinh hoặc hát sai giọng là bị ông đánh
đòn thật đau. Cả họ Đạo đều sợ ông Trùm
há gì tụi tôi.
Ảnh: MINH HỌA |
Mỗi năm đều có
những ngày lễ lớn tổ chức rất nghiêm chỉnh. Lễ Chúa Sống lại được tổ chức ba ngày.
Ngày đầu tiên, ngoài đi lễ nhà Thờ thì còn có những con chiên mặc đồ giả dạng
quân dữ đến từng nhà người dân theo đạo truy tìm tông tích Chúa. Có chiêng và
phèng la đánh theo những bước chân. Quân Dữ đằng đằng sát khí vào từng nhà, làm
bộ đi lục lọi khắp nơi rồi đi qua nhà khác. Ngày thứ nhì là ngày Chúa bị đóng đinh
và chết trên thập tự giá. Từ nhà thờ tỏa ra
hai đoàn rước kiệu chia hai hướng
ngược nhau đi khắp ngã đường trong làng Một đoàn rước hình tượng Chúa bị đóng đinh . Máu từ hai bàn tay tuôn ra ràn
rụa. Một người giả làm Chúa vai vác Thập Tự đi từng bước khó khăn theo sau. Giáo
dân một số giả làm quân dữ hò hét, mặc mày hung hăng ,gươm giáo tua tủa. Một số
đi cuối khóc cho sự thương khó của Đức
Chúa. Đoàn thứ hai là rước tượng Đức Mẹ. Kiệu được trang trí bông hoa rất đẹp. Đi
theo đoàn là các con chiên bộ mặt sầu thảm, ủ rũ, vừa đi vừa đọc kinh thỉnh thoảng
lại hát những bài thánh ca.. Hai đoàn rước kiệu gặp nhau ngay ngã tư đi về hướng
nhà thờ. Sau một hồi chiêng trống, kiệu dừng lại và được đặt xuống. Người chủ Tế
bên kiệu Đức Mẹ đọc lên bài văn tế thống thiết, ngân nga. Bài Tế nói lên nỗi lòng
bi ai của Mẹ Maria thương con đang chịu cực hình. Sau đó là ông Trùm đọc bài tế nói về sự thương khó của Chuá và lời Chúa nhắn gửi cho Đức Mẹ và các con chiên. Buổi lễ diễn rất trang
trọng, thống thiết, hoà đồng với lời cầu kinh của mọi người. Sau đó hai đoàn nhập
lại một, tượng Đức Mẹ đi trước, tượng Đức Chuá đi sau, cùng đi về nhà thờ. Ngày
thứ ba là ngày Chúa sống lại. Đoàn rước kiệu khiêng tượng Đức Mẹ và Đức Chúa đi
vòng trong làng trong nỗi mừng vui và hân hoan. Đoàn rước với cớ phướng ngợp trời,
Con chiên kéo một đoàn dài với áo quần đủ màu sặc sở. Nhiều đoàn thể với đồng
phục đẹp mắt. Mỗi đội hình biểu diễn hay cầm một biểu tượng riêng. Chúng tôi mặc
đồng phục trắng, cổ mang khăn quàng, đánh trắc đi sau kiệu. Trắc đánh nhịp nhàng,
đánh bên trái, đánh bên phải, giở một chân lên đánh ở dưới, rồi chân kia, rồi
xoay một vòng xong đánh ba nhịp ở trên đầu. Tiếng trắc đồng loạt, điệu nhảy nhịp nhàng vui mắt. Ai cũng vui, cũng mừng Chúa
đã sống lạ. Buổi tối chúng tôi lại kéo
nhau ra sân điểm để xem chiếu bóng do Sở mướn để phục vụ đồng bào. Đó là thời kỳ
hưng thịnh nhất của họ đạo ở đây.
NGUYỄN THỊ THÊM
No comments:
Post a Comment